Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 302: Hy vọng lật án


Trước mắt Đông Bình hiện ra hình dáng Thái tử, nàng sớm đã rời khỏi Đại Tề, chưa gặp Thái tử được mấy lần, nhưng ở trong đầu nàng, Thái tử chính là một tên tiểu nhân gian tà ngu xuẩn đầy tính toán, người như vậy nhưng lại là người kế vị tương lai của Đại Tề.

Lúc Thường Hạo nói chuyện, trong đại lao tĩnh lặng không tiếng động, mỗi người tựa như đều đang đếm tiếng tim mình đập.

Bởi vì bọn họ nghe được Thái tử hãm hại thúc thúc của mình như thế nào.

Mã Ngọc Thành vô cùng hối hận, sớm biết đến Tây Hạ sẽ gặp chuyện như vậy, cho dù cắt đứt chân mình hắn cũng sẽ tuyệt đối không nhận chuyện xui xẻo này.

Sau khi trở về, hắn phải nói thế nào với Thái hậu đây?

Thái hậu nghe xong sẽ biến thành bộ dạng gì.

Mẫu tử liên tâm, cháu trai xấu xa hại chết con trai của bà ta, bà ta không thể nào không trả thù, Hoàng thượng sẽ như thế nào? Bao che? Hay là để cho người tra lại từ đầu án Khánh Vương.

Mã Ngọc Thành suy nghĩ nhìn về phía mọi người xung quanh.

Bùi Tướng quân trẻ tuổi nhất ngược lại lão luyện thành thục nhất, mặt mày giãn ra, nhìn giống như ngày thường, Bùi Tư Thông đại nhân hơi có chút xúc động, trong mắt Từ Tùng Nguyên có cả kinh ngạc và tức giận.

Chuyện gì thế này chứ.

Mã Ngọc Thành rất muốn đi khỏi nơi này, chỉ muốn lập đại công thôi mà sao khó thế, không ngờ lại bị cuốn vào vụ án khó làm rõ nhất này.

Khó giải quyết nhất chính là, vụ án này do Đông Bình Trưởng Công chúa thẩm tra ra, ở đây ngoài người Tề còn có người Tây Hạ, vụ án này phải lấy cách thức trao đổi quốc thư hai nước, đến lúc đó nhất định sẽ ồn ào đến cả khắp Đại Tề đều biết, lỡ Hoàng thượng không kiềm chế được, thì bọn họ sẽ rất thê thảm, nhất định sẽ trách cứ bọn họ làm việc không ra sao.

Thường Hạo nói: “Chúng ta bắt chước nét chữ của Khánh Vương và Thái hậu, mật báo những thư từ kia cho Hoàng đế Đại Tề, Hoàng đế hẳn là đã gặp người đưa tin rồi.”

Thường Hạo nói xong, Cấm vệ Tây Hạ xách một người tiến lên.

Thường Hạo nói: “Hắn tên là Ngô Kỳ, từng đối chất trong đại lao với Khánh Vương.”

Kết quả không cần nói cũng biết, Hoàng thượng tin lời Ngô Kỳ này, từ bỏ đệ đệ ruột của mình.

Bùi Khởi Đường từ từ siết tay lại, hắn còn tưởng Ngô Kỳ là kẻ nào, hoá ra chính là cung nhân hình dáng bình thường như vậy, đứng ở trước mặt Đông Bình Trưởng Công chúa đầu cũng không dám ngẩng lên, không tuỳ ý thoải mái và có sẵn dự tính như lão Nhạc, càng không có khí độ không sợ hãi, khẳng khái liều chết, người như vậy lại là đối thủ cuối cùng của phụ thân sao.

Ở trong đại lao, phụ thân đối chất với người như vậy, trong lòng chắc chắn rất bi thương, trận đánh cuối cùng của người, lại đối mặt với một tên vô danh tiểu tốt không có thế mạnh gì như vậy.

Nếu như Hoàng thượng chịu tin tưởng phụ thân, cũng sẽ không có cục diện nực cười như thế.

Chẳng qua Hoàng đế chỉ mượn cớ, định tội danh cho phụ thân mà thôi.

Trái tim Bùi Khởi Đường lạnh đi.

Đông Bình nhìn những thư từ ngụy tạo trong tay kia, không khỏi bùng lửa giận, nếu như không phải là giữ lại Thường Hạo còn có tác dụng, bà sẽ đích thân giết chết bọn chúng ở chỗ này, báo thù cho Khánh Vương.

Đông Bình nhìn về phía Từ Tùng Nguyên, “Từ đại nhân, ngài thấy chuyện này nên làm thế nào?”

Từ Tùng Nguyên cẩn thận suy nghĩ một chút: “Chuyện này liên quan đến Thái tử và Khánh Vương, hẳn nên niêm phong chứng cứ đưa trở lại kinh thành trình cho Hoàng thượng ngự lãm.”

Đông Bình tán thưởng nhìn về phía Từ Tùng Nguyên, ai cũng biết đây là một củ khoai lang nóng bỏng tay, nhưng Từ Tùng Nguyên lại dám đứng ra gánh vác trách nhiệm này.

“Chúng ta đều ở đây nghe thẩm vấn, chỉ để Từ đại nhân quyết định sợ rằng cũng không ổn thỏa,” Bùi Khởi Đường hành lễ với Đông Bình Trưởng Công chúa, “Vi thần đề nghị, chi bằng tất cả đại nhân ở đây đều ký tên trên văn thư, cũng coi là có một cái bằng chứng.”
Ánh mắt Mã Ngọc Thành muốn trừng ra ngoài, cái tên võ nhân Bùi Khởi Đường này quá lỗ mãng, chuyện này vốn có thể đẩy hết cho Từ Tùng Nguyên, thế mà hắn lại kéo tất cả mọi người xuống nước.

Từ Tùng Nguyên có chút bất ngờ nhìn về phía Bùi Khởi Đường, người ông ta vốn cho là công tử bột lại đánh thắng trận ở Diêm Châu, mà nay hắn lại nói ra lời như vậy ngay thời điểm mấu chốt này, như vậy không thể không khiến cho người ta nhìn với cặp mắt khác xưa.

Làm như vậy đúng là càng thỏa đáng hơn, Bùi gia là tâm phúc của Hoàng thượng, ông ta lại đang nhậm chức ở Trung thư tỉnh, Mã Ngọc Thành là Thái hậu phái tới, còn có trưởng sử của phủ Ninh Vương, nếu đều ở đây làm chứng, lúc nộp lên triều đình, cũng không ai có thể đổ trách nhiệm lên một người.

“Ai gia cũng cảm thấy như vậy tốt hơn,” Đông Bình Trưởng Công chúa nhìn về phía Dã Lợi Nhung, “Chờ đến khi các vị đại nhân ký xong rồi, niêm phong hết lại, đưa đến Đại Tề.”

Dã Lợi Nhung đáp một tiếng.

Mấy người đi từ trong đại lao ra, Từ Tùng Nguyên chuẩn bị tiến lên cảm ơn Bùi Khởi Đường, nhưng Bùi Khởi Đường lại đi thẳng về phía trước như không nhìn thấy.

Không biết có phải là trải qua sinh tử ở trong quân doanh hay không, trên người thiếu niên mười mấy tuổi lại tản mát ra khí thế uy hiếp như vậy. Từ Tùng Nguyên đang cảm thấy lúng túng, Bùi Tư Thông biết ý liền đi qua giải vây: “Từ đại nhân, trước mắt văn thư đều làm xong hết rồi, vài hôm nữa sẽ phải lên đường trở về Đại Tề, lần đi sứ này, mặc dù có chút trắc trở, nhưng kết quả vẫn tốt, Từ đại nhân trở lại triều đình nhất định sẽ được trọng dụng.”

“Đâu có,” Từ Tùng Nguyên nhìn về phía bóng lưng Bùi Khởi Đường, “Công tử của Bùi đại nhân mới là công đầu, Bùi gia có thể có hậu bối như vậy, thật là làm cho người ta hâm mộ.” Nói cho cùng bọn họ chẳng qua là thuận nước xuôi chèo làm chút chuyện.

Bùi Tư Thông nói: “Ta nghe nói con gái của Từ đại nhân hàng năm ở bên cạnh Thái hậu, hiện nay đã nổi danh khắp kinh thành...”

Từ Tùng Nguyên lộ ra vẻ khiêm tốn, “Đó là Thái hậu thương yêu, không đáng nhắc tới.”

Bùi Tư Thông nghĩ ra, “Hình như tuổi tác của lệnh ái tương đương với Cố đại tiểu thư.”

“Hai đứa nhỏ này là sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, chúng ta từng là có giao tình với Cố gia.” Nhắc tới cái này Từ Tùng Nguyên cũng có chút không được tự nhiên, cũng không biết ở trong lòng người Cố gia, giao tình hai nhà bọn họ có còn hay không, bất kể như thế nào, trở lại kinh thành, việc đầu tiên ông ta phải làm chính là đến cửa nhận lỗi với Cố lão thái thái.

Trước mắt Từ Tùng Nguyên hiện lên ánh mắt quật cường của Cố Lang Hoa, chỉ cần nhìn thấy đôi mắt kia, ông ta đã cảm thấy trong lòng không thoải mái. Nghĩ tới đây, ông ta bỗng nhiên ý thức được cái gì.

Tại sao ông ta lại cảm thấy không thoải mái, bởi vì ánh mắt quật cường kia, cặp mắt trong suốt kia, vô cùng giống A Tĩnh.

Cho nên Ninh Vương mới nhận nhầm Cố Lang Hoa thành A Tĩnh, ông ta bỗng nhiên rất muốn đi viếng thăm Cố Thế Hoành, đi nhìn kỹ hình dáng Lang Hoa một chút.

Chỉ cần suy nghĩ như vậy, trong lòng ông ta lại nóng như nửa đốt, khổ sở không nói ra được.

...

Đông Bình trở lại trong cung, Lang Hoa đang cùng Lý Đồng thêu thùa may vá, hai người cười cười nói với nhau, vô cùng vui vẻ.

Hai người nhìn thấy Đông Bình Trưởng Công chúa lập tức tiến lên hành lễ.

Đông Bình nhìn về phía Lý Đồng, “Đồng Nhi đi xuống trước đi, ta có lời muốn nói với Lang Hoa.”

Lý Đồng gật gật đầu, ngoan ngoãn lui xuống.

Đông Bình nâng chén trà lên uống, “Đã thu dọn xong chưa?”

Lang Hoa cười nói: “Đồ không nhiều, lúc nào cũng có thể lên đường ạ, lúc rời khỏi Đại Tề vẫn còn là mùa xuân, nháy mắt đã đến mùa thu rồi.”

Đông Bình thở dài: “Đúng vậy, cuộc sống này trôi qua thật nhanh, sang năm ngươi đã tròn mười hai tuổi rồi.” Nói tới đây nàng nhìn về phía Lang Hoa, “Ta vẫn luôn không hỏi ngươi, ngươi cảm thấy Đại Tề, Đại Hạ lại lần nữa hòa thân, ai tới sẽ thích hợp nhất?”

Ánh mắt Đông Bình nóng rực, Lang Hoa lại bình thản: “Đó là chuyện của hoàng tộc Đại Tề và hoàng tộc Đại Hạ, làm sao dân nữ có thể xen vào được.”

Nghe xong, ánh mắt Đông Bình trầm xuống: “Tại sao lại là chuyện hoàng tộc? Nếu như ta muốn giữ ngươi lại thì sao?”